Đánh giá
Trụy Lạc 5 / 5 tổng 1 lượt
Xếp hạng
N/A, tổng 106 views
Tác giả
Nhóm dịch
Thể loại
Release
Trạng thái
Đang ra
Comments
0 bình luận
Bookmark
1 Users bookmarked This
Văn Án

Tác giả: Điềm Thố Ngư. – Nhóm dịch:  Olwen.

Văn án: Mọi người ở trường trung học Dương Minh đều biết, Chu Vãn hướng nội yên lặng, Lục Tây Kiêu ngang ngược khó thuần.

Hai người khác nhau một trời một vực, đánh tám cái gậy tre đến cũng không ở cạnh nhau.

Ai cũng không ngờ, có một ngày, hai người họ lại ở bên nhau.

Tiếp theo, lời đồn lại thay đổi một loạt.

Người như Lục Tây Kiêu, thay bạn gái như thay áo, Chu Vãn kia chỉ vẻn vẹn có khuôn mặt của mối tình đầu, chẳng qua nhất thời mới lạ, không được bao lâu sẽ khiến Lục Tây Kiêu chán ghét.

Quả nhiên sau này, Chu Vãn chuyển trường, Lục Tây Kiêu vẫn chơi đùa bình thường như trước.

Tất cả giống như chưa từng xảy ra.

Mãi đến tận cái đêm say khướt đó, anh điên rồi mới gọi điện thoại cho Chu Vãn, cứ hết cúp máy lại gọi lại, cuối cùng Chu Vãn cũng nghe.

Cô không nói chuyện, Lục Tây Kiêu cũng im lặng.

Hai người phân cao thấp.

Đến tận khi Lục Tây Kiêu cúi đầu, cố chấp bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng:

“Chu Vãn, chỉ cần em nói một câu yêu anh, anh sẽ tha thứ cho em.”

Giọng nói của người con gái trong trẻo nhưng lạnh lùng, gọi tên anh:

“Lục Tây Kiêu.”

Chỉ cần ba chữ kia, viền mắt Lục Tây Kiêu đỏ lên.

Cô cực kỳ bình tĩnh nói:

“Em không yêu anh, là em vẫn luôn lừa anh.”

Trong đoạn tình cảm này, Lục Tây Kiêu chưa bao giờ chiếm thế chủ động.

Anh chính là người bị chơi đùa.

Cú điện thoại cuối cùng kia, hai người ầm ĩ rất lớn.

Lục Tây Kiêu nói, Chu Vãn, đừng để cho anh gặp lại em, nếu không, anh nhất định khiến em phải khóc lóc cầu xin.

Sau này, lần nữa gặp lại là ở trên đường quán bar xa hoa truỵ lạc.

Lục Tây Kiêu lại trở nên bất cần đời, nổi loạn, đứng bên cạnh là một cô gái xinh đẹp đang hút thuốc.

Trong nháy mắt, anh nhìn sang Chu Vãn, vẻ mặt bình tĩnh, dời ánh mắt đi, tiếp tục nói chuyện trên trời dưới đất với người bên cạnh.

Như là sớm đã quên.

Chu Vãn chỉ nói ba chữ, liền khiến cho tất cả lớp ngụy trang sụp đổ.

“Lục Tây Kiêu.”

Cô vẫn như cũ, là giọng nói bình tĩnh đến lạnh lùng.

Lục Tây Kiêu ném điếu thuốc, bước nhanh về phía trước, tóm lấy cổ áo Chu Vãn rồi đẩy người con gái dịu dàng điềm đạm lên tường, anh nổi giận đến mức trán nổi đầy gân xanh.

“Chu Vãn, em còn dám trở về, em còn dám trở về.”

Trên người anh pha lẫn mùi rượu cồn cùng mùi thuốc lá, nghiến răng từng chữ một, hỏi:

“Có phải em muốn chết không?”